Cách ly xã hội giúp tôi có khoảng thời gian dành cho riêng mình
Tôi vốn luôn là một người thích viết và từng sở hữu một chiếc blog nhỏ xinh. Sở thích và cũng là sở trường đó đã trở thành cơ duyên đưa tôi đến với cơ hội nghề nghiệp và những công việc khác cho đến thời điểm hiện tại. Nhưng chiếc blog cũ, nơi tôi từng coi là “nhà”, mái nhà trên internet đã trở thành nhà hoang sau khi tôi tốt nghiệp và đi làm.
Bận rộn với công việc mới, bận rộn với việc học lên cao học, tôi chẳng còn thời gian để viết blog nữa. Blog trước giờ là nơi để tôi trút bỏ cảm xúc, nhưng tôi dần trở nên quá bận, không còn thời gian để buồn. Tôi vẫn viết nhưng là viết những thứ kiếm ra tiền hoặc tạo ra một giá trị nào đó.
Gần hai năm trôi qua dịch bệnh liên miên, thời gian tôi ở nhà nhiều hơn, tôi sống chậm hơn và có nhiều thời gian ngẫm lại bản thân mình. Tôi vô tình đọc được bài viết trên một trang blog mà tôi follow, blogger ấy chia sẻ rằng cô lập blog vào thời điểm thấy bản thân bất ổn và coi nó như một cách chữa lành. Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi thích viết như thế, vẫn chưa bao giờ ngừng viết, mà tôi cũng đang không ổn lắm. Hay là viết blog lại nhỉ?
Tôi vào lại blog cũ, post gần nhất cách đây đã nhiều năm, vào thời điểm tôi bắt đầu đi làm. Nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định đóng blog cũ và lập ra một chiếc blog mới tinh. Bởi vì tôi của hiện tại đã là một phiên bản khác tôi của quá khứ. Những thứ tôi muốn viết cũng khác, không phải là những dòng tâm sự đầy cảm xúc nữa, tôi muốn sẻ chia những trải nghiệm và kiến thức của mình.
Tôi có thế mạnh về ngôn từ và nhu cầu được viết rất cao. Tôi coi đó như một cách chữa lành khi bản thân tôi bất ổn. Tôi coi blog là nơi để tôi học hành và phát triển bản thân. Blog cũng là nơi tôi sẻ chia, đóng góp những giá trị tích cực cho người khác. Dòng luân chuyển vào ra của kiến thức khiến tôi học hỏi không ngừng và phát triển không ngừng. Mỗi khi tôi tìm cách diễn đạt lại một kiến thức, kỹ năng hay kinh nghiệm của mình, tôi lại được “ôn bài” một lần nữa và phát hiện ra những góc nhìn mới hơn.
Chỉ sau 3 tháng viết blog, tôi đã khác trước rất nhiều. Tôi trở thành một phiên bản tốt hơn, trưởng thành hơn. Tiền thì không có đâu vì ban đầu tôi xác định làm blog phi lợi nhuận, nhưng cái giá trị tôi nhận về thì không tiền bạc nào đo được. Tôi lãi rất nhiều. Đầu tiên, tôi đã thật sự chữa lành cho bản thân sau những tháng ngày bất ổn, ảnh hưởng tiêu cực vì dịch bệnh. Lãi nhất là tôi được phát triển bản thân, trưởng thành hơn. Lãi nhì là tôi đã giúp đỡ được nhiều người khác. Mã lãi này là lãi kép chứ không phải lãi đơn nữa.
Những ngày triền miên ở nhà vì dịch, tôi không cho rằng bạn cũng nên viết lách và lập blog như tôi. Tuy nhiên bạn hãy cân nhắc những câu hỏi sau. Bạn thích điều gì? Có điều gì bạn muốn làm nhưng chưa từng thực hiện? Tại sao bạn chưa từng thực hiện? Có phải vì bạn quá bận rộn, không có thời gian không? Vậy thì đây chính là thời điểm tốt để bạn bắt đầu những gì bạn thích mà phải tạm gác lại.
Tôi biết rằng điều này không dễ, ngay cả những việc bạn thích, bạn cũng rất khó để thực hiện với một tâm trạng lo âu, rối bời. Nhưng hãy cứ bắt tay vào làm một cái gì đó, làm gì cũng được. Tin tôi đi, bạn sẽ không muốn dừng lại đâu.
Những ngày này, tôi không chỉ viết nhiều hơn, đều đặn hơn mà tôi còn dành thời gian để thử nghiệm những cái mới, những thứ tôi chưa từng làm, những thứ tôi từng cho rằng mình không bao giờ làm được. Tôi lấy ví dụ, tôi từng cho rằng phải có năng khiếu mới vẽ được, nhưng quả thực sau vài khóa học thì tôi cũng đã vẽ được. Hay tôi vốn không giỏi tính toán, nhưng tôi đã rất hứng thú khi học về tài chính cá nhân và quen với việc lập ngân sách thu chi trên Excel. Ai mà biết chứ, có một ngày tôi lại tham gia một cuộc thi chia sẻ bí kíp tiêu dùng thông minh, điều mà chỉ cách đây vài tháng thôi, tôi còn không nghĩ là mình làm được.
Thế nên bạn à, muốn làm gì hãy tranh thủ làm đi. Đừng lo sợ, đừng nản lòng. Hãy cứ để những điều tích cực dẫn dắt bạn đi tiếp. Mong rằng qua đợt dịch lần này, tất cả chúng ta đều bình an.
Ngân Hà-t/h